Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo


Phan_5

Tôi hiểu ngay vấn đề, sầm mặt xuống: “Lại định nhờ tôi giúp anh từ chối lũ con gái? Anh coi tôi là cái gì, thư ký riêng chắc?”.

Hắn trưng ra bộ dáng đáng thương đã trở thành thương hiệu, gãi đầu nói: “Tất cả cho em toàn quyền xử lý là chứng minh anh hoàn toàn tin tưởng em, để em đỡ phải ghen tuông”.

Nhìn bản mặt “thành thật khẩn khoản” của hắn, tôi tức muốn ói máu. Nhìn thêm một lúc nữa chắc tôi sẽ không kiềm chế nổi mà cho hắn một đập mất. Tôi hừ mạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

Không ngờ xoay người nhanh quá nên mất thăng bằng, rầm một tiếng, tôi ngã lăn ra đất.

Hà Vĩnh Kỳ hét lên thất thanh: “Đồng Đồng, em có sao không?”.

Thật mất mặt…

Hắn đỡ tôi dậy, đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, khom người lấy tay áo lau vết đất dính trên quần tôi. Vị trí và tư thế này rất thích hợp để tôi cho hắn một đập vào sau gáy.

Bốp!

Dĩ nhiên tôi không chút do dự, lập tức ra tay.

“Ối…” Đang chăm chú lau vết bẩn trên quần cho tôi thì đột nhiên bị ăn đập, hắn ngước đôi mắt giống như con cún tội nghiệp tự dưng bị người ta đá một cước, ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi vênh mặt mắng hắn: “Ai bảo anh dám dùng tay áo để lau? Bẩn kinh lên được, áo của anh là do tôi giặt, làm bẩn áo thì phải đánh”.

Lúc này hắn mới phát hiện ra mình đã phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng, vội lấy khăn tay trong cặp ra lau cho tôi.

“Em thật là khó chiều”, hắn lầm bầm.

“Cái gì?”, giọng tôi có phần không tốt.

“Không có gì…”

Hôm nay là sinh nhật tôi, cách sinh nhật của Hà Vĩnh Kỳ vừa đúng mười lăm ngày.

Sáng sớm tỉnh giấc, nghĩ ra hôm nay là sinh nhật mình, không khỏi vui mừng hớn hở. Có điều mẹ sẽ không cho tôi được hưởng sự đối đãi như với Hà Vĩnh Kỳ đâu, càng không đời nào bảo Hà Vĩnh Kỳ tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi.

Hôm nay, tôi sẽ tự thưởng cho chính mình.

Thượng đế, chí ít xin hãy để Hà Vĩnh Kỳ biến mất khỏi cuộc đời con trong ngày hôm nay.

Tôi quyết định ngày hôm nay sẽ chẳng làm gì giúp Hà Vĩnh Kỳ hết, thế nên tôi không chạy bộ hộ hắn. Cô gái phụ trách đăng kí thẻ ngạc nhiên hỏi tôi: ”Ý? Thẻ của Hà Vĩnh Kỳ đâu? Cậu quên không đem theo à?”.

Tôi cười toe toét, hỏi lại: “Hà Vĩnh Kỳ là ai cơ?”, sau đó cắp đít chuồn thẳng.

Tâm trạng vô cùng thoải mái.

Vào quán McDonald gần trường, tôi gọi một phần điểm tâm ngồi ăn ngon lành. Cứ nghĩ đến cảnh Hà Vĩnh Kỳ đang ngồi đần thối chờ đợi bữa sáng đúng giờ như mọi khi mà tôi không nhịn nổi cười.

Lẽ ra phải làm thế này từ lâu rồi.

Hôm nay phải tận lực hành hạ hắn một phen, đến mai lại dùng phương pháp đe dọa cộng thêm dụ dỗ, ép hắn thề không bao giờ hé miệng với bất cứ ai, đặc biệt là mẹ tôi, thế là ổn.

Ăn sáng xong thì đến giảng đường.

Giảng đường rất ồn ào, hôm nay thầy trả bài thi môn Động vật lưỡng cư đại cương.

Hà Đông Bình đưa bài cho tôi: “Đồng Đồng, của cậu này, điểm cao phết, tám hai điểm”.

Tôi cười hớn hở nhận lấy.

“Đồng Đồng hôm nay tâm trạng tốt thế, cười một cái đẹp trai lên bao nhiêu.”

Uông Ly Ly ngồi cạnh xen vào: “Đúng thế, quả nhiên là anh em của Hà Vĩnh Kỳ, cả hai đều đẹp trai”.

Tôi lơ đi cái tên đáng ghét đó, quay ra hỏi Hà Đông Bình: “Ai điểm cao nhất lớp?”.

“Là Hà Vĩnh Kỳ. Anh cậu thật xuất sắc.”

Tôi hừ nhạt, được đến bảy, tám đứa nhắc bài cho, điểm không cao mới lạ đấy. Tôi khinh!

Hà Đông Bình chạy sang chỗ khác tìm cái gì đó, không biết đọc được gì mà cười nghiêng ngả, ném tờ giấy cho tôi nói: “Bài thi của Hà Vĩnh Kỳ đó, cậu xem câu duy nhất Vĩnh Kỳ trả lời sai đi. Trời ạ, cười chết mất”.

“Có gì đáng cười? Sai một câu có gì lạ?”, tôi đón lấy, mở ra xem, mặt mũi liền tối sầm lại.

Cả bài chỉ sai một câu điền từ vào chỗ trống.

Câu thứ ba của bài thứ nhất, bốn tập tính sinh hoạt của ếch là gì?

Hà Vĩnh Kỳ điền vào bốn chữ: ăn, uống, ỉa, đái. Chẳng trách Hà Đông Bình cười như muốn đứt ruột.

Tên ngu ngốc! Thật xấu hổ, cái tên ngu dốt này lại là anh kết nghĩa, bạn chung phòng kiêm luôn cái đuôi dai nhách của tôi.

Đúng lúc này Hà Vĩnh Kỳ bước vào: “Ồn ào thế, có kết quả thi rồi à?”.

“Mau xem bài thi của cậu đi, chết cười.”

“Vĩnh Kỳ, cậu thật giỏi, điểm cao nhất lớp đó.”

Hà Vĩnh Kỳ bước lại bên tôi: “Đồng Đồng, sáng sớm em đi đâu thế? Anh cứ ngồi trong phòng đợi em mãi”.

Có mà đợi bữa sáng thì có. Tôi lườm hắn: “Hừ, tôi ra McDonald ăn sáng”.

“Sao không rủ anh cùng đi?”

“Sao tôi lại phải rủ anh chứ?”, tôi đốp lại, ném bài thi cho hắn: “Xem đi, trên đời có loại người ngu dốt như anh không? Đừng có nói với người khác là anh quen tôi đấy nhé”.

Hắn lướt qua bài thi, gãi đầu: “Ồ, câu này là em bảo anh mà”.

“Cái gì?” Tôi trợn mắt nhìn hắn.

“Đúng mà, anh hỏi em, em bảo là ăn uống ỉa đái…”

“Câm mồm!”

Lần này đến lượt cả lớp trợn mắt nhìn tôi.

Uông Ly Ly khẽ nói: “Đồng Đồng, cho dù cậu không thích Vĩnh Kỳ cũng đâu cần nhắc sai như thế”.

“Đúng đó”, Hà Đông Bình gật đầu phụ họa.

Thật là khóc không thành tiếng, tôi chớp chớp mắt, cảm thấy mình sắp ngất luôn tại chỗ.

Hà Vĩnh Kỳ xích lại gần, quàng tay lên vai tôi: “Sao các cậu lại nhìn Đồng Đồng như thế? Bọn mình đùa chút thôi mà, các cậu làm em ấy sợ rồi này. Hôm nay là sinh nhật của Đồng Đồng đó”.

Cả lớp bỗng trở nên nhốn nháo.

“Đồng Đồng, hôm nay là sinh nhật cậu sao?”

“Thì ra cậu chỉ nhỏ hơn Hà Vĩnh Kỳ có mấy ngày tuổi…”

“Chúc mừng sinh nhật.”

Trong lúc tôi vẫn chưa hết đờ đẫn, Hà Vĩnh Kỳ đã thay mặt tôi nhận lời chúc, vòng tay ôm lấy tôi, gật đầu cảm ơn mọi người, nói: “Tiệc sinh nhật thì thôi, hai đứa mình sẽ tự tổ chức, nhưng quà sinh nhật thì nhất định phải có, ngày mai mang đến lớp, mình sẽ tự tay ký nhận”.

“Ai muốn cùng đón sinh nhật với anh chứ?”, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại, đẩy tay hắn ra: “Tôi muốn cùng đón sinh nhật với mọi người”.

“Nhưng mà, Đồng Đồng, anh rất muốn hai đứa mình cùng đón sinh nhật với nhau thôi.”

Cứ đùa, thứ hắn muốn nhiều vô kể, tôi sao có thể đáp ứng hết được.

Tôi mặc kệ hắn, quay ra cười với các bạn: “Hôm nay là sinh nhật mình, tối nay mời mọi người cùng ăn bánh ga tô nhé”.

Lạ là không có tiếng hoan hô như dự tính, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ do dự.

“Đồng Đồng, có lẽ bọn tớ không nên đến làm phiền cậu thì hơn.”

Hà Đông Bình miễn cưỡng trả lời: ”Đúng thế… hơn nữa sắp đến kỳ thi rồi, ai cũng bận ôn tập cả”.

“Cậu và Vĩnh Kỳ cùng đón sinh nhật cũng tốt mà.”

Chuyện gì thế này? Tôi không được hoan nghênh đến thế sao? Mời người ta đến ăn bánh sinh nhật cũng chẳng ai buồn nhận lời?

Một ý nghĩ lóe lên, tôi nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp bút bằng sắt trên bàn, dùng nó để nhìn xem có phải Hà Vĩnh Kỳ đang giở trò gì ở sau lưng không.

Hắn đang không ngừng chắp tay khom lưng cầu xin, trừng mắt dọa người.

Cái tên khốn khiếp!

Mặc dù tính khí của tôi rất rốt nhưng vẫn không kiềm chế nổi, cầm luôn hộp bút nện vào đầu hắn.

Binh!

Sau tiếng binh rùng rợn, cả lớp im phăng phắc.

Một dòng máu tươi chảy xuống từ trán Hà Vĩnh Kỳ. Thôi chết, tôi quên mất hộp bút làm bằng sắt.

Máu, máu, máu… không ngừng chảy xuống từ trán hắn. Ai cũng đần mặt ra nhìn hai đứa. Đến cả Hà Vĩnh Kỳ cũng ngây ra, ánh mắt kinh ngạc của hắn làm tôi thấy mình như một tên ác ma tội lỗi ngập đầu.

Hà Đông Bình là người đầu tiên bừng tỉnh: “Vĩnh Kỳ, cậu có sao không?”.

Cả lớp lập tức tỉnh theo, lao ùa đến.

“Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ…”

“Mau cầm máu lại.”

“Gọi thầy giáo.”

“Đưa đến phòng y tế.”

“Gọi cảnh sát.”

Mọi người vây lấy Hà Vĩnh Kỳ, đẩy tôi lúc này vẫn đang cầm hộp bút ngơ ngác ra một bên.

Tại sao chuyện lại thành ra thế này?

Hôm nay không phải là sinh nhật của tôi sao?

Ngày sinh nhật không phải nên vui vẻ sao?

Tại sao lại như thế này?

Mẹ nhất định sẽ cắt cổ mình, dì sẽ khóc hết nước mắt, khuôn mặt của Hà Vĩnh Kỳ bị hủy hoại rồi, nói không chừng còn trở thành thằng khùng…

“A…”, tôi hét lên một tiếng, quay người định lao ra cửa.

Có điều đôi chân đã mềm nhũn từ lúc nào, rầm một cái, ngã nhào.

Bốp! Đầu đập mạnh xuống đất… phía trước tối đen.

Tôi ngất đi.

Chương 5

Tôi biết nguyện vọng khiến Hà Vĩnh Kỳ biến mất trong ngày sinh nhật không thể thành hiện thực, có điều cũng đâu cần xui xẻo đến mức phải tỉnh dậy trong bệnh viện chứ?

Lúc mở mắt, nhìn thấy chiếc ghế in biểu tượng y tế của trường, tôi chợt nhận ra mình thật sự xui tận mạng, đen không thể đen hơn nữa rồi.

“Đồng Đồng…”

Vừa nghe thấy giọng hắn, toàn thân tôi lập tức xù lông cảnh giác.

Quay người lại nhìn, Hà Vĩnh Kỳ đang nằm trên chiếc giường còn lại trong phòng.

“Đồng Đồng, đầu em còn đau không?”, đầu hắn cuốn băng trắng toát, nhìn cực kỳ buồn cười.

Đầu anh đau thì có. Tôi hừ một tiếng, đầu mình còn lo chưa xong, lại chạy đến hỏi người ta có đau đầu không.

Lẽ nào cú đập của tôi đã biến hắn thành thiểu năng rồi?

Đang nghĩ ngợi, tự dưng cảm thấy đau nhức, đưa tay định xoa xoa một chút, tôi kinh ngạc phát hiện đầu mình cũng được cuốn băng chằng chịt.

Hắn mau mắn giải thích hộ: “Lúc ngất đi đầu em bị đập xuống đất…”.

“Không phải do anh hại sao?”, tôi quát.

Hà Vĩnh Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng, ngắm nghía trần nhà một lúc rồi bật cười.

Tôi càng lộn ruột, tức tối hỏi: “Cười cái khỉ gì?”.

“Chúng ta quả đúng là một cặp trời sinh, cùng phòng ký túc, đến vào viện cũng nằm chung phòng.”

Tên khốn này thật biết cách chọc tức tôi, nếu hôm nay không đập cho hắn một trận chắc tôi sẽ điên mất. Tôi nghĩ, nếu bắt buộc phải chọn một là con trai phát điên, hai là cháu trai bị ăn đập, chắc mẹ tôi cũng không đến nỗi chọn cái thứ nhất đâu.

Tôi khó khăn bò dậy khỏi giường, siết chặt nắm đấm tiến lại phía hắn.

Hắn hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm gần kề, nằm trên giường nhìn tôi bằng cặp mắt ngây thơ vô tội: “Đồng Đồng, em hồi phục nhanh quá, mới đó mà đã đứng dậy được rồi”.

Tôi cười nhạt: “Đương nhiên, trong phim kiếm hiệp, bên nào hồi phục chậm chắc chắn sẽ chết. Xem Lộc đỉnh ký chưa? Đây chính là ưu thế lớn nhất của Vi Tiểu Bảo khi ở trên núi Linh Xà đấy”.

Hắn cười khoe lúm đồng tiền: “Nếu em là Vi Tiểu Bảo thì sẽ chẳng lấy được cô vợ nào đâu”.

“Tại sao?”, kéo dài thời gian cũng vô dụng. Miệng mỉm cười, tay xắn áo.

“Nếu anh là Khang Hy, anh sẽ không để cho em lấy vợ.”

“Phải rồi, không lấy vợ, cả đời rửa bát giặt đồ, làm nô lệ phục dịch anh.” Cái đồ mưu mô xảo quyệt.

“Đồng Đồng.”

“Gọi cũng vô ích…” Hiếm lắm tôi mới nhỏ nhẹ với hắn được một lần, dịu dàng nói tiếp: “Có gọi tên tôi nghìn lần, tôi cũng đánh”.

Vừa thốt ra từ “đánh”, tôi lập tức nắm chặt tay, dùng khí thế dời non lấp biển, dùng quyết tâm một đi không trở lại, hoàn toàn vứt béng áp lực từ hai ngọn núi to đùng là mẹ và dì ra sau, lấy hết sức bình sinh đấm thẳng vào khuôn mặt đẹp trai có thể lừa được cả thiên hạ nhưng lúc nào cũng khiến tôi tức lộn ruột trước mặt.

Kể lại thì lâu chứ mọi việc diễn ra rất nhanh, cơ thể Hà Vĩnh Kỳ đột nhiên bật dậy như chẳng bệnh tật gì, tránh được cú đấm kinh thiên động địa của tôi.

Thêm cú nữa! Tôi giơ tay trái. Hắn né.

Thêm cú nữa! Tôi giơ tay phải. Hắn lại né.

Tôi lại đấm…

Trong lúc tôi mồ hôi đầy đầu, tay vung túi bụi thì eo đột ngột bị nắm chặt, tiếp đó là một lực cực lớn tác động lên. Tiêu rồi, tôi chỉ lo tấn công mà lơ là phòng thủ, bị Hà Vĩnh Kỳ phản đòn, đẩy thẳng xuống giường, còn thuận thế đè luôn lên người tôi.

“Ui…” Hắn nặng quá.

Vĩnh Kỳ ở phía trên cười đểu: “Chịu thua chưa?”.

Tôi căm phẫn nhìn hắn, quay đầu sang một bên: “Hừ, bổn thiếu gia thà chết không phục”. Tôi quyết định ngày mai không giúp hắn mua cơm, rửa bát, giặt đồ, chạy bộ nữa, cho hắn chết đói, chết bẩn, chết mệt luôn đi.

Hắn cúi đầu thấp hơn, hơi thở phả lên mặt tôi, không cười nữa, giọng khàn khàn: “Thế thì anh phải nghiêm túc dùng cực hình bức cung, em không được xin tha mạng đâu đấy”.

Giọng hắn khàn đặc, nghiêm túc bất thường. Tự dưng tôi cảm thấy nguy hiểm sắp ập đến.

“Anh định làm gì?”, tôi quay đầu nhìn hắn, mặt mũi cảnh giác.

“Bức cung”, hắn khẽ thốt ra hai từ, bất ngờ cúi đầu, hôn lên môi tôi.

Bờ môi nóng hổi, mềm mại chạm lên môi tôi…

Không chỉ vậy, cái lưỡi nghịch ngợm cũng chui vào mò mẫm.

“Ư ư…”, tôi cố gắng lắc đầu, dùng tay đẩy hắn ra.

Hắn rất khỏe, chỉ dùng một tay đã giữ được cả hai tay tôi trên đỉnh đầu. Tất cả là tại tôi, ai bảo thường ngày nuôi hắn béo tốt, nào sườn nào cá, biết thế này thì cho hắn nhịn đói mỗi hôm một bữa.

Không, phải cho hắn nhịn đói luôn hai bữa mới đúng.

“Ư… cứu… cứu mạng…”, sắp ngạt thở rồi.

Hắn biến thành động vật thân mềm, bắt đầu chậm rãi xâm chiếm con mồi.

Tôi sẽ bị hắn nuốt sống mất…

Có lẽ nhớ ra tôi ngoài bảo mẫu, giặt đồ, nấu cơm vẫn còn vô số các công dụng khác, vào khoảnh khắc tôi sắp đứt hơi, hắn cuối cùng cũng buông ra, để tôi thỏa sức hít thở không khí.

Hắn nhìn tôi chăm chú, dịu dàng nói: “Đồng Đồng…”.

Có bài học vừa rồi, vừa nghe hắn gọi là da gà da vịt lập tức xuất hiện điểm danh đầy đủ, tôi cẩn thận quan sát hắn.

“Anh thích em.”

Hắn vẫn đang nằm bên trên, tôi không dám manh động, chỉ biết dùng vẻ mặt đưa đám nói: “Tôi biết, anh thích trêu đùa tôi. Thật là phúc ba đời”.

“Không, anh thực sự thích em. Là thứ tình cảm của một người con trai dành cho một người con trai ấy”, hắn nhẹ nhàng giải thích.

Con trai thích con trai? Trời ơi, hu hu, tôi không cần. Cho dù tôi không thích con gái, nhưng cũng không có nghĩa là tôi nhất định phải thích con trai.

Tôi có phải biến thái đâu.

Giờ thì tôi chẳng những phải lo lắng cho tính mạng bản thân mà còn phải gìn giữ trinh tiết cả đời người.

Mà hắn thì vẫn đang nằm đè bên trên.

Không được manh động, tuyệt đối không được manh động…

“Đồng Đồng, từ rất lâu rất lâu trước anh đã thầm yêu em rồi.”

Mặt mũi tôi càng khó coi hơn: “Vậy thì thật cảm ơn anh”.

Hắn cười dịu dàng: “Không cần khách sáo”, nhưng tôi chỉ thấy nụ cười này hết sức khủng bố. Trong phim, mỗi khi sát thủ mỉm cười như vậy, thảm án sẽ xảy ra ngay lập tức.

Tôi bắt đầu phỏng đoán, không biết hắn sẽ bóp cổ hay cưỡng dâm mình đây.

Cả hai phương án với tôi đều kinh khủng, sao lại phải chọn chứ? Cá nhân tôi tự thấy mình chẳng làm gì có lỗi với hắn cả, hơn nữa tôi còn là em kết nghĩa của hắn. Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang cơ mà.

Oan uổng quá!

“Đồng Đồng…”, ánh mắt hắn lại trở nên nguy hiểm, đầu cúi xuống sát mặt tôi.

“Vĩnh Kỳ, anh anh anh… đừng căng thẳng… đừng đừng đừng căng thẳng… anh anh anh ngẫm nghĩ kỹ một chút…”

“Em còn căng thẳng hơn cả anh đấy”, hắn thích thú châm chọc tôi, không biết rút ra từ đâu một chiếc cà vạt.

Cà vạt? Tim tôi ngừng đập.

Hắn định cưỡng bức tôi đến chết à? Hắn dùng cà vạt trói tay tôi lại, sau đó…

Cuối cùng tôi không nhịn được, hét ầm lên: “Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người!”. Tiếng hét thê lương phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong bệnh viện.

Hắn cơ hồ không nghĩ rằng tôi lại dũng cảm thế, thộn mặt ra.

Rầm! Cánh cửa bật mở, một y tá hấp tấp lao vào.

A, thiên sứ áo trắng của tôi! Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi một cước đạp văng Vĩnh Kỳ còn đang ngơ ngác, lao đến chỗ thiên sứ cứu mạng của đời tôi.

“Cứu em, hắn định mưu sát em! Hắn sàm sỡ em!” Mặc dù cảnh một thằng sinh viên năm nhất ôm chầm cô y tá kể khổ có chút mất mặt, nhưng tình cảnh hiện giờ quả thật không có sự lựa chọn nào khác.

“Mưu sát?”

Vĩnh Kỳ lồm cồm bò dậy, trên tay vẫn cầm hung khí – chiếc cà vạt.

“Đồng Đồng, anh không biết em mắc chứng sợ cà vạt.” Hắn nói: “Anh thật sự không biết, nếu biết anh đã không tặng cà vạt rồi. Ngày mai anh sẽ chọn quà sinh nhật khác cho em nhé”.

Quà sinh nhật? Cái tên lừa đảo này, hắn phải là diễn viên giỏi nhất thế giới chứ đừng đùa.

Tôi cầu cứu cô y tá: “Đừng tin hắn, hắn định giết em, hắn còn sàm sỡ em”.

“Sàm sỡ?”, cô y tá nhìn tôi không chớp mắt.

“Đúng! Hắn sàm sỡ em”, tôi kiên định vạch mặt tội phạm.

Bầu không khí yên tĩnh trở nên nặng nề…

Hãy trừng trị hắn, đuổi học hắn, làm cho Hà Vĩnh Kỳ biến mất khỏi cuộc đời tôi, hay ít ra là biến mất khỏi cuộc sống đại học của tôi thôi cũng được.

Một phút sau…

“Ha ha ha…” Tôi nghe thấy một tràng cười dữ dội.

Cô y tá cười nghiêng ngả: “Ha ha, Vĩnh Kỳ, cậu em kết nghĩa… của em… ha ha… thật thú vị. Ôi, tôi cười đau hết cả bụng rồi”.

Tôi há hốc mồm.

Vĩnh Kỳ cũng cười hì hì: “Đồng Đồng từ nhỏ đã thích trêu đùa người khác, diễn xuất vô cùng lợi hại”.

Y tá véo má tôi: “Em dễ thương thế này, đừng nói là Vĩnh Kỳ, ngay cả bà cô như tôi cũng muốn sàm sỡ một chút ấy chứ. Có điều trong bệnh viện không được ồn ào, sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân khác, hai anh em chơi đùa nhỏ giọng thôi. Nào, giờ thì đi nghỉ đi, nhìn hai anh em mỗi người đội một núi bông băng trên đầu này”.

Khóc không thành tiếng…

Cô y tá đi rồi, bầu không khí ngột ngạt đè nặng lên tôi.

Vĩnh Kỳ nở nụ cười chiến thắng đóng sập cửa lại, bước về phía tôi.

“ Không được lại gần”, tôi nhỏ giọng gầm lên.

“Đồng Đồng, không thích cà vạt cũng không cần phải phản ứng dữ dội như thế đâu.” Hắn bỏ ngoài tai cảnh báo của tôi, tiếp tục tiến sát lại gần, nụ cười đắc ý khiến tôi rợn người: “Vậy em thích cái gì?”. Hắn ra vẻ suy tư, rồi như đã thông suốt: “Anh tặng em bản thân anh nhé? Em thích nhất là chăm sóc anh mà”.

Tôi nghiến răng: “Tôi thích nhất là anh biến đi ngay lập tức”.

Động tác của Vĩnh Kỳ, có lúc chậm như rùa, nhưng lúc không cần thì có khi lại nhanh hơn thỏ.

Tôi vừa chớp mắt một cái, hắn đã đến trước mặt, đẩy tôi vào vách tường.

“Anh muốn làm gì?”

Hắn châm chọc hỏi lại: “Em nghĩ anh sẽ làm gì?”.

Tôi nghĩ hắn sẽ dùng bạo lực cưỡng bức tôi, đó là sở trường của hắn mà.

Tôi chớp chớp mắt, suýt nữa thì rơi lệ. Ôi, trinh tiết của tôi.

“Đừng vội đau lòng, em còn chưa trả lời anh, em nghĩ anh sẽ làm gì?” Vĩnh Kỳ dùng lưỡi liếm chóp mũi tôi: “Đã bị hỏi thì nhất định phải trả lời, không phải trước giờ Đồng Đồng đều là con ngoan trò giỏi sao?”.

Cái lưỡi ẩm ướt nóng bỏng rà qua rà lại trên mũi, tôi sợ hãi hét lên: “Không, anh đi chết đi, tôi không muốn!”.

Hắn giữ lấy chiếc cằm không ngừng chuyển động của tôi, thở dài: “Xem ra em thật sự rất ngốc, đã bảo là không được gây ồn ào trong bệnh viện mà em vẫn chẳng nhỏ giọng đi chút nào. Thôi, anh đành giúp cô y tá một tay, bịt miệng em lại vậy. Đồng Đồng, phải ngoan ngoãn nghe lời như anh mới được mọi người yêu mến, biết không? Nhưng cho dù em có khó ưa cỡ nào thì anh cũng vẫn thích em”, hắn lải nhải một hồi rồi thở dài, cúi đầu dứt khoát chiếm đoạt đôi môi đáng thương của tôi.

Cứu mạng!!!

Tiếng hét thảm thiết của tôi bị tắc lại nơi cổ họng.

Nhìn khuôn mặt hắn ở cự ly gần, từng đường nét được phóng to cực hạn, tôi nhận thấy hàng lông mày hắn dãn ra thư thái, như thể hành động xấu xa muốn làm từ lâu nay đã thành hiện thực.

Tôi thật đáng thương.

Suốt buổi tối, hắn cưỡng hôn tôi hết lần này đến lần khác, khiến tôi từ chỗ không ngừng phản kháng đến không buồn phản kháng.

Tảng sáng, tôi ngồi thừ như khúc gỗ trên giường nhìn mặt trời hồng rực mọc lên từ đằng đông. Mặc dù trinh tiết không bị tổn hại, nhưng tôi đã lĩnh hội sâu sắc nỗi đau về mặt tinh thần của những cô gái bị cưỡng bức trên ti vi.

“Đồng Đồng…”, tên yêu râu xanh bên cạnh không ngừng động tay động chân: “Sáng nay em muốn ăn gì?”.

“Thạch tín…”

“Chà chà, bắt đầu có khiếu hài hước rồi đây. Quả là một sự khởi đầu tốt đẹp”, hắn không biết xấu hổ còn mở miệng khen, chuyển sang đứng trước mặt tôi hỏi: “Đi McDonald? Ăn hamburger, uống cà phê?”.

“Thạch tín…”

“Cháo thịt nhé?”

“Thạch tín…”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .